Đến bây giờ tôi không còn nhớ được mình biết đến Đức Mẹ như thế nào, chỉ nhớ là Đức Mẹ đã ở nhà tôi từ lâu lắm – chắc chắn là từ trước khi tôi được sinh ra.
Tôi cũng chưa một lần hỏi bố mẹ về bức ảnh Đức Mẹ treo ở nhà, và bây giờ thì không còn cơ hội để hỏi nữa. Nhưng tôi tin rằng bức ảnh Trái Tim Đức Mẹ là món quà ông bà nội hoặc ngoại đã tặng bố mẹ tôi khi lập gia đình riêng.
Bức ảnh Đức Mẹ ở nhà tôi là tước hiệu Trái Tim Đức Mẹ. Tôi đã từng soi kỹ các mép viền để tìm ngày và nơi in bức ảnh, nhưng vì thời gian quá lâu, các vị trí ghi thông tin xuất xứ đã không còn rõ, có chỗ còn bị rách mất. Tuy vậy, tôi vẫn tin rằng bức ảnh được in ở Pháp, có lẽ từ trước thế kỷ 20. Lý do là ngày xưa, ông nội tôi từng làm đầu bếp trên tàu Pháp, và sau đó, gia đình ông có một thời gian sống ở Tân Thế Giới (New Caledonia) – một hòn đảo thuộc Cộng hòa Pháp.
Ngày xưa, bức ảnh Đức Mẹ được treo trên cột cái cuối gian nhà gỗ ba gian – nơi trang trọng nhất. Mỗi khi đọc kinh, cả nhà sẽ tập trung tại đó, ngước lên cầu nguyện với Đức Mẹ. Sau này, ông nội tôi làm thêm một bàn thờ bằng gỗ, dài khoảng một mét, rộng chừng 30 cm. Ông mua một tượng Thánh Giá và tự tay gia công chân đế bằng gạch đặt lên bàn thờ, cao gần chạm đến Trái Tim Đức Mẹ.
Hồi nhỏ, nhà tôi rất xa nhà thờ – thường chỉ đi lễ 1-2 lần mỗi năm, vào dịp Phục Sinh hoặc lễ Giáng Sinh. Khi ấy tôi cũng chưa có ý thức rõ về Đức Tin, dù đi lễ và đọc kinh theo bố mẹ mỗi tối. Tôi vẫn còn nhớ “áp lực” khi học kinh, học bổn để được xưng tội lần đầu và chịu Phép Thêm Sức. Hình như phải mất đến hai mùa hè về nhà ông nội để ông dạy kinh, vì thời ấy các cha khảo còn gắt hơn thi vấn đáp – chỉ cần đọc sai một từ là phải về học lại! Nhưng nghĩ lại thấy hay: những bài kinh thuở ấy đến giờ tôi vẫn còn thuộc, trong khi lớn lên rồi thì chỉ thuộc thêm được bài kinh Lòng Chúa Thương Xót.
Tôi cũng không nhớ rõ khi ấy tin Chúa và Đức Mẹ vì lý do gì – có lẽ vì sợ Hỏa Ngục, vì mẹ tôi thường bảo: “Mắc tội, nói tục… là xuống Hỏa Ngục đấy”. Nhưng khi mẹ tôi qua đời, tôi bắt đầu cầu nguyện nhiều hơn. Cứ thế, tôi luôn cầu nguyện với những kinh quen thuộc: Lạy Cha, Kính Mừng và Sáng Danh.
Tôi tin rằng Đức Mẹ luôn ở bên tôi, và những ơn lành mà Mẹ cầu bầu và gìn giữ tôi không hiện rõ qua một sự kiện cụ thể nào – nhưng tôi vẫn tin chắc chắn là như thế.
Tôi vẫn thường cầu nguyện – và có một lần, khi đến thăm cậu cháu họ bị tai nạn ở bệnh viện Việt Đức, dù cậu không còn tỉnh táo, mất ý thức nhưng mồm vẫn lẩm nhẩm đọc rõ lời kinh Kính Mừng. Tôi rất xúc động, và từ đó, tôi thường xuyên đọc kinh Kính Mừng, dù đôi khi chỉ như một thói quen.
Bất ngờ, vào lúc 20 giờ 10 phút ngày 1 tháng 7 năm 2008, tôi nhận được một email. Tò mò mở ra, tôi thấy một tập tin PDF đính kèm – là hình ảnh Đức Mẹ Guadalupe. Đây là lần đầu tiên tôi biết đến tước hiệu này. Trên bức ảnh, người ta viết rằng nếu chuyển tiếp thư này, bạn sẽ gặp may mắn; nếu không, có thể gặp điều không lành. Thật lòng lúc ấy tôi rất đấu tranh – vừa sợ, vừa hoang mang. Nhưng rồi, tôi can đảm gửi lại (reply) bức thư đến toàn bộ địa chỉ trong hộp thư, kèm một dòng: “Đức Mẹ chỉ mang đến điều tốt đẹp.”
Sau này, trước dịch Covid khoảng 3 tháng, biến cố gia đình ập đến, và từ đó việc kinh doanh cũng lâm vào khủng hoảng, như rơi tự do xuống vực sâu. Trong giai đoạn ấy, tôi vẫn cầu nguyện với Chúa, với Đức Mẹ, Thánh Cả Giuse và các Thánh. Tôi có một ý riêng: mỗi khi cầu nguyện, tôi dâng lời cảm tạ lên Chúa, và dâng Đức Mẹ 12 kinh Kính Mừng. Mỗi Chúa Nhật hay khi có dịp viếng một nơi nào đó có Đức Mẹ, tôi đều dâng Mẹ 12 bông hồng, tự trong lòng tôn kính một tước hiệu nữa “Đức Mẹ Mười Hai Triều Thiên” và cũng từ năm 2020 tôi sưu tầm ảnh Đức Mẹ, và giờ tôi có khoảng 5.000 ảnh Đức Mẹ.
Khó khăn liên miên, nhiều người khuyên tôi đi xem lại mồ mả… và thực sự, tôi đã dao động. Tôi từng chuyển chiếc bàn làm việc sang chỗ khác – nhưng hướng bàn vẫn quay về bàn thờ Chúa và Đức Mẹ – nhưng trong lòng tôi vẫn thấy như mình thiếu lòng tin vào Chúa và Đức Mẹ. Một lần, có một cha đến chơi, tôi tâm sự. Sau đó, tôi quyết định chuyển bàn làm việc về vị trí cũ. Nhà quê của tôi, sau khi mẹ tôi mất, được làm lễ như nhà thờ họ. Khó khăn quá, chúng tôi phải bán nhà bố mẹ đi, bàn thờ và các ảnh tượng bà con trong họ giáo đã giúp cung nghinh về nhà thờ họ mới và tôi xin ảnh bức ảnh Trái Tim Đức Mẹ - Đức Mẹ về nhà tôi.
Lúc bất lực nhất, tôi bắt đầu tìm đường thoát. Có người khuyên tôi sang Canada tìm cơ hội mới – bởi lĩnh vực của tôi, cũng như hệ thống mà tôi đang làm ở Việt Nam, hiện đang rất thiếu tại Canada. Trước đó, tôi từng được cấp visa đi Mỹ hai lần nhưng đều chưa đi. Nhiều người bảo, nếu lần này tôi không đi thì sau này có thể họ sẽ không cấp nữa, trong khi visa Canada vẫn còn hiệu lực. Trong lòng tôi khi ấy rất rối bời – áp lực kinh tế, áp lực tinh thần – chỉ mong tìm một nơi thật xa để “thoát thân”, đồng thời cũng hy vọng tìm được cơ hội kinh doanh mới để khắc phục lại những gì đã xảy ra. Và cuối cùng, tôi quyết định đi Mỹ, rồi sang Canada trong một tháng.
Trước khi đi, tôi xin Đức Mẹ đi cùng. Tôi mua một ống tranh như của họa sĩ, cuốn bức ảnh Đức Mẹ cẩn thận bỏ vào đó, khoác lên vai. Tôi cầu nguyện:
“Xin Mẹ đi cùng con. Nếu ý Chúa muốn con ở lại, thì Mẹ ở lại với con. Nếu Chúa muốn con về, thì Mẹ lại về cùng con.”
Tôi và Mẹ đã về quê hương.
Và mỗi ngày, Mẹ luôn ở bên tôi – cầu bầu, gìn giữ và tháo gỡ các công việc cùng tôi.
Nguồn: Nội San Nhà Chung